Câu Chuyện Thợ Sơn 2

Tôi lớn lên trên mảnh đất nắng cháy, chó ăn đá gà ăn sỏi, với vùng quê nghèo ở 1 tỉnh lẻ của miền trung. Từ năm tôi học cấp 2 đã biết đi phụ giúp bố mẹ kiếm tiền nhờ vào việc phụ hồ xây dựng. Nhà tôi có 3 anh em, tôi là con cả trong gia đình nên việc kiếm tiền phụ giúp gia đình là việc nên làm, tôi thấy thương bố mẹ tôi ngày đêm với 3,4 sào ruộng quanh năm mà không đủ ăn. Tôi đã nhắc nhở bản thân mình ngoài học tập thật tốt thì phải giúp bố mẹ, nhờ sự kiên trì và chịu khó tôi đã đậu 1 trường đại học tại hà nội.

Khi tôi nhận được giấy báo đậu đại học lòng tôi vui sướng vô cùng, bao ngày tháng vất vả và ước nguyện của tôi đã thành hiện thực. Từ khi tôi nhận giấy báo đại học thì tôi lại thấy thương bố mẹ nhiều hơn, khi tôi đi học thì ai giúp bố mẹ đây? Bao nhiêu là gánh nặng cơm áo gạo tiền, bố mẹ có nuôi tôi trên giảng đường đại học với 4 năm không? Có những lúc tôi suy nghĩ hay ở nhà đi làm kiếm tiền, không đi học đại học nựa. Nhờ sự động viên từ gia đình bố mẹ anh chị em và bạn bè nên tôi quyết định đi học, trong đầu tôi ấm ủ vừa học vừa làm để giúp bố mẹ 1 phần nào đấy. Bố mẹ tôi tự hào về tôi lắm, có 1 cậu con trai đậu đại học. Đúng 20h ngày 1-8-2018 tôi và bố tôi đi xe từ quê ra hà nội với quảng đường 250 km, ngày đầu tiên tôi có 1 chuyến hành trình xa như vậy, đúng 5h sáng ngày 2-8-2018 tôi có mặt tại hà nội, 1 ngày đáng nhớ với tôi, chuyến hành trình dài làm tôi say xe mệt gần chết. Tôi còn không dám bước chân lên xe bus vì cảm thấy sợ. Lúc đấy bố tôi thương tôi nên bắt xe ôm cho tôi đi.

Thời gian này tôi nhớ lại đúng là kỹ niệm không bao giờ quên. Cuộc hành trình của tôi trên mảnh đất thủ đô thân yêu có nhiều trắc trở và cũng có nhiều kĩ niệm anh em bạn bè, và những người hàng xóm cùng trọ không bao giờ quên được. Năm đầu tiên tôi chỉ nhớ duy nhất 1 điều là tôi bị mất điện thoại. Nguyên nhân là hôm đấy tôi đi bộ từ trường về nhà lúc chiều tối khoảng 5h30 hay 6h gì đấy, đột nhiên có anh lái xe ở đâu đến và  bảo tôi là em có muốn kiếm tiền hay không? Trong lúc trong người tôi còn đúng 20 nghìn và 1 cái điện thoại bố tôi mới mua cách đây 1 tuần và có giá 690.000 nghìn. Tôi cũng không biết anh ta là ai? ở đâu đến? vì tôi cũng bở ngỡ lần đầu tiên ra thủ đô còn non dại và ngây thơ, ngoài ra tôi còn hay tin người. Anh ta bảo tôi chuyển giúp anh ta chiếc máy khoan từ địa chỉ này đến địa chỉ kia và anh ta trả công tôi 1 triệu đồng. Lúc đấy tôi cũng hết tiền và tôi tin người nên tôi đồng ý. Trong đầu tôi nghĩ chắc ông trời thương tôi nên gặp may đây, vừa nghĩ như thế thì anh ta quay ra bảo tôi, bây giờ giá trị chiếc máy khoan 3 triệu đồng nên bắt tôi đặt cọc tiền, anh ta sợ tôi lấy mất. Lúc đấy tôi trả lời với anh ta là tôi không có tiền nên không có gì cầm cố được, anh ta lại hỏi em có điện thoại không? Đúng lúc đấy tôi lại báo có, sau ngay đấy anh ta lại bảo hay anh cầm điện thoại của em cho chắc ăn.

Tôi cũng nghĩ rằng điện thoại của mình có mấy trăm nghìn mà chiếc máy khoan kia mấy triệu nên tôi sẵn sằng đưa điện thoại cho anh đấy, Thế là cuộc giao dịch của chúng tôi kết thúc từ đấy. Đúng 30 phút sau tôi gọi bác xe ôm ngay gần nhà trọ tôi chở tôi đi, đưa tôi đến địa chỉ mà anh ta bảo bán máy khoan cho người đấy. Tôi với bác xe ôm tìm mãi mà không thấy địa chỉ này, chúng tôi tìm 15-30 phút hỏi hết người này đến người khác. Lúc đấy tim tôi đập mạnh và có sự lo lắng hay mình đã bị lừa rồi, tối cố gắng nhờ bác xe ôm đi thêm vài vòng nữa và cuối cùng không thấy địa chỉ đấy đâu. Bác xe ôm quay người lại bảo tôi cháu bị kẻ gian lừa rồi không có địa chỉ này đâu cháu. Lúc đấy tôi nghĩ thôi chết rồi bố mới mua chiếc điện thoại được mấy hôm bây giờ biết ăn nói sao đây? Lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước chân ra thủ đô đã bị quả lừa ngoạn mục này rồi. Tôi thấy mình sao mà ngu thế, dễ tin người quá mức. Trong lúc đấy tôi còn nợ bác xe ôm tiền đi xe, tôi nghĩ đến đây lấy được tiền chuyển máy khoan thì trả cho bác luôn, nhưng ai đâu ngờ sảy ra tình huống này.

Tôi lại nhờ bác xe ôm quay lại phòng trọ và mượn tiền đứa bạn cùng phòng trả tiền xe cho bác ấy. Đã nghèo thì chớ còn bị người ta lừa trên mày trên mặt, tôi chỉ dám kể cho bạn bè cùng phòng biết chuyện này, ngoài ra tôi không dám kể cho bố mẹ tôi biết ở quê, vì tôi sợ bố mẹ tôi biết sẻ lo lắng cho tôi, tôi đành nói dối bạn cùng phòng mượn máy của con rồi. Từ khi tôi bị lừa cái máy điện thoại trong đầu tôi nghĩ phải tìm việc gì làm thêm để mua máy lại. Nhờ sự giúp đỡ bạn bè nên tôi cũng tìm được 1 công việc khá nhẹ nhàng, và nó cũng hơi độc hại, công việc sơn tường nhà. Việc sơn tường tôi được ông anh giao cho nhiệm vụ là đi phụ giúp thợ khi người ta cần. Tôi đi làm sơn tường từ chung cư, biệt thử, nhà xưởng, trường học, bệnh viện và các nhà dân người ta có nhu cầu sơn lại nhà cho họ, thấm thoát tôi cũng đi phụ được gần 3 tháng.

Từ khi biết dịch vụ sơn nhà tại hà nội của ông anh bạn tôi, tôi thấy khá thú vị. Trước đây hồi cấp 2 tôi cũng đã phụ hồ ở quê nên tôi cũng có sức khỏe và không bở ngỡ công việc này lắm. Cái thú vị của tôi khi đi sơn nhà cũ là tôi được trãi nghiệm nhiều thứ, về giao tiếp, về công việc, và con mắt thẩm mỹ. Làm sao để sơn nhà đẹp? làm sao để phối màu đẹp và tư vấn cho chủ nhà đây? Trong đầu tôi hình thành những suy nghĩ tích cực cho công việc này hơn. Đấy là những kĩ niệm không bao giờ quên từ ngày bước chân chập chửng ra đất thủ đô từ năm học đầu tiên của tôi, năm thứ 2 , năm thứ 3 và năm thứ 4 ? hành trình của tôi sẻ ra sao? Các bác có nhu cầu sơn nhà hà nội đón đọc kỳ tiếp theo nhé.

Bài viết liên quan